“Gia đình mình, phải có ít nhất một người được hạnh phúc!” - Ngay khi bật ra ý nghĩ ấy, người con đang định bỏ lại mẹ mắc bệnh Alzheimer nặng cho anh trai, liền đẩy nhanh xe lăn mẹ ngồi, dời đi. Đó là cuộc chạy trốn cuối cùng trước khi bộ phim “Mang mẹ đi bỏ” khép lại, thực sự khiến trái tim người xem tỉnh thức khi nhận về triết lý sống: Nếu có thể hy sinh vì nhau!
Ra rạp từ đầu tháng 8, bộ phim Việt - Hàn “Mang mẹ đi bỏ” lập tức được khán giả quan tâm. Liên tục có lượng vé bán ra áp đảo các phim mới khác, trong đó có cả bom tấn “Thám tử lừng danh Conan”, doanh số của bộ phim nhanh chóng vượt mốc trăm tỷ chỉ sau hơn một tuần chiếu và vẫn tiếp đà tăng mạnh.
Thực ra, “Mang mẹ đi bỏ” chưa phải là bộ phim xuất sắc về cách kể, thậm chí có những quãng (từ giữa dần về cuối) còn dàn trải, lan man bởi chi tiết thừa hoặc chưa hợp lý khiến thời lượng kéo dài tới hơn hai tiếng.
Chỉ khai thác một lát cắt cuộc sống, sẽ vừa vặn hơn nếu bộ phim được biên tập gọn ghẽ giúp câu chuyện tập trung trong chừng 90 phút là vừa vặn. Thêm nữa, diễn xuất của một số vai phụ còn thiếu tự nhiên, đôi khi chưa ăn nhập cũng là điểm trừ.
Vậy nhưng, “Mang mẹ đi bỏ” vẫn khiến đông đảo khán giả dành thời gian ra rạp thưởng thức, là bởi đâu? Chắc chắn sẽ không phải từ những yếu tố ăn khách như hài hước, cảnh nóng, kinh dị hay pha hành động gay cấn…, mà vì bộ phim này biết cách chạm đến trái tim người xem, từ câu chuyện đến diễn xuất của những nhân vật chính: Tuấn Trần (vai Hoan) và Hồng Đào (vai bà Hạnh lúc già).
Câu chuyện được kể ở đây là những ngày tháng Hoan - một thanh niên vốn bị bệnh động kinh - vừa vất vả kiếm sống mưu sinh bằng nghề cắt tóc trên hè phố vừa chăm sóc mẹ bị bệnh Alzheimer nặng - bà Hạnh. Người mẹ đó quên đi trách nhiệm làm mẹ, luôn quậy hơn một đứa trẻ và chẳng thể tự lo cho bản thân.
Ngày ngày, phải buộc tay, buộc chân mẹ trên ghế, dây siết do bà quẫy lằn thành sẹo rồi khóa trái cửa phòng trọ để đi làm hay cột chân mẹ vào xe ba gác đặt nơi góc phố là bước đường cùng của người con hiếu thảo này. Đã thế, sau giờ làm việc trở về, Hoan được người mẹ ấy đón chào không phải bằng ánh mắt vui cười hay tiếng gọi con đong đầy yêu thương mà chỉ là tiếng ráo hoảnh chào “chú công an” rồi liên tục… đòi ăn.
Bà không nhớ gì ngoài bài hát “Lệ đá” gắn với quãng thời gian tuổi trẻ từng được yêu và xây tổ ấm với người chồng Hàn Quốc. Bà chỉ nhớ về người con trai đầu có tên Kim Ji Hwan ở Hàn Quốc mà chẳng có chút ký ức nào về đứa con đang ngày ngày chăm bẵm mình.
Đỉnh điểm là tối sinh nhật của Hoan, bà không chịu ngủ yên mà đã quấy phá trong phòng, thậm chí còn trét cả phân lên tường để tạo hình đứa con trong tâm trí. Trong khi Hoan đã về đến trước khu trọ mà chẳng thể nhớ đường lên nhà…
Cứ thế, Hoan mệt nhoài trước bệnh tình của mẹ mình, có những khi bật thốt lời trách từ sâu thẳm đầy tủi thân rằng sao chưa một lần bà Hạnh nhắc và nhớ tới một đứa con như anh. Vậy nhưng, sau tất cả, chưa bao giờ anh ngừng cố gắng, chưa bao giờ anh ngừng yêu thương mẹ mình, vẫn cặm cụi khóc cười cùng mẹ, kể cả phải nhận những ánh mắt thương hại hay lời dạy đời sáo rỗng...
Chỉ đến khi anh phát hiện những triệu chứng cho thấy bản thân cũng mắc bệnh Alzheimer như bà Hạnh thì dâng lên trong anh là những lo lắng rồi sẽ đến ngày chẳng thể chăm sóc mẹ được thì phải làm sao? Chẳng thể nào khác, anh đành nghĩ đến chuyện đem mẹ đi bỏ những mong mẹ mình nhận được sự chăm sóc tốt hơn từ người đời và từ cả người thân xa cách mà bà vẫn mong ngóng bao năm.
Không chỉ một lần mà Hoan có đến hai lần đem mẹ đi bỏ, lần ở ngay trong thành phố đang sống và lần ở Hàn Quốc. Nhưng việc này đâu có dễ, nhất là với một người con vô cùng hiếu thảo như anh.
Tuấn Trần, một gương mặt quen thuộc của nghệ thuật thứ 7 trong những năm qua lần này hóa thân vào vai Hoan thật ấn tượng, như thể anh chính là Hoan trong đời thực vậy. Biết bao cung bậc cảm xúc từ chút niềm vui nhỏ nhoi khi bỗng đâu thấy bệnh mẹ yên lành cho đến những nấc nghẹn chẳng thể nói thành lời của một người con hết lòng chăm sóc mẹ bệnh tật trong nghèo khổ được diễn viên này thể hiện đầy đặn, sâu sắc, nhất là qua ánh mắt nên có những khi người con ấy thực sự buông tay với mẹ mình mà vẫn nhận được sự thấu cảm, sẻ chia.
Và đó có lẽ cũng là lý do khiến khán giả dậy sóng trước cái kết bất ngờ của bộ phim. Người phản đối hẳn là vì muốn “đòi” sự công bằng cho người con này còn người đồng tình thì như được thức tỉnh về một lẽ sống: Hãy tiếp tục với những gì ta có thể để vun vén thậm chí là hy sinh vì hạnh phúc của người thân!
Còn với nghệ sĩ Hồng Đào, người hóa thân vào vai bà Hạnh, cũng khiến người xem rơi nước mắt trước một hình tượng đầy chân thực của người mẹ không may bị mắc bệnh Alzheimer. Đúng là ký ức của bà chỉ có cậu con trai đầu, Ji Hwan, nhưng thực ra trong sâu thẳm người mẹ ấy vẫn chỉ mong ngóng “chú công an” Hoan đi làm về, nghe lời chú ấy lúc ăn và ngoan ngoãn khi “chú” vỗ về ngủ.
Ngay cả khi theo Hoan ra chỗ cắt tóc rồi thấy cậu bị động kinh, dù chân bị buộc lại nhưng bà vẫn giằng ra bằng được rồi lao xuống đường tìm người cứu giúp trong tiếng ú ớ. Có đôi khoảng hiếm hoi, người mẹ ấy nhận thức được thực tại thì lại là không ít dằn vặt, quặn lòng thương Hoan, muốn con bớt đi gánh nặng…
Nghệ sĩ Hồng Đào đã hóa thân vào nhân vật bằng tất cả những rung động sâu thẳm nên không chỉ nhận được sự chia sẻ, mà còn lay thức người xem nghẹn ngào xót xa khi nhận ra rằng, không cha mẹ nào muốn bị bệnh tật để con cái phải gánh những khổ đau!
Bộ phim “Mang mẹ đi bỏ” là dự án hợp tác giữa nhà sản xuất Phan Gia Nhật Linh và đạo diễn Hàn Quốc Mo Hong Jin. Giản dị và nhẹ nhàng nhưng không hoàn mỹ, bộ phim đem đến một câu chuyện về gia đình xúc động, ý nghĩa, tưởng rất riêng mà lại rất chung.
Link nội dung: https://www.saigonmoi24.com/phim-mang-me-di-bo-neu-co-the-hy-sinh-vi-nhau-a147490.html